Ảnh minh họa
Minh năm nay đã gần 30 tuổi, anh có công việc ổn định và là một người đàn ông kiếm tiền rất giỏi. Mới ra trường được 4 năm, Minh đã dụm được tiền mua được một mảnh đất Hà Nội và giờ đây, anh đã xây xong ngôi nhà riêng của chính mình.
Tôi luôn thầm ngưỡng mộ và rất nể phục anh. Từ lúc Minh còn là sinh viên, tôi đã biết anh là một người rất giỏi và có chí. Anh hơn tôi 4 tuổi nên anh chín chắn hơn tôi rất nhiều. Từ năm thứ nhất, mới chập chững lên thành phố tôi đã được anh yêu thương che chở. Và khi anh ra trường thì tình cảm của chúng tôi vẫn còn vẹn nguyên như thuở ban đầu. Anh luôn cố gắng hết sức vì tôi và vì tương lai của hai đứa.
Minh thành công trong công việc, rồi phụ giúp gia đình tôi, lo lắng chuyện học hành cho tôi. Bố mẹ chưa kịp gửi tiền ra thì anh đã gửi cho tôi và vỗ về “Anh cho em vay. Khi nào có em gửi lại anh cũng được mà” nhưng khi tôi gửi lại thì anh nhất định không lấy. Anh bảo: “Trước sau cũng là của nhau mà em”.
Tôi có nói thế nào anh cũng không chịu và còn tỏ ý hờn trách tôi khi tôi sòng phẳng với anh như vậy. Vì muốn giữ sự yên bình trong tình yêu nên tôi đã im lặng và thầm cảm ơn sự quan tâm chia sẻ của anh. Trong trái tim tôi lúc nào cũng muốn sau này sẽ là một người vợ hiền ngoan chăm lo cho gia đình thật chu toàn.
Năm nay, tôi đã ra trường, anh nhờ bạn bè anh giới thiệu cho tôi một vài chỗ làm. Tôi cũng thi cử đàng hoàng và cuối cùng bằng kiến thức cùng với quyết tâm tôi đã đỗ vào một công ty nhà nước. Công việc của tôi coi như thuận lợi và ổn định, anh quyết định đưa tôi về quê để giới thiệu với gia đình và bàn chuyện cưới hỏi với bố mẹ. Tôi đã hạnh phúc biết bao khi có một người con trai yêu thương và muốn cùng tôi đi đến cuối con đường. Tôi đã mơ về một tương lai xán lạn, một mái ấm gia đình hạnh phúc cùng với tiếng bi bô của trẻ nhỏ…
Khác với suy đoán của tôi về gia đình anh, nhà anh không hề khó khăn như tôi nghĩ. Anh là con một, và là con của một người có tiền có của. Bố anh là một doanh nhân có tiếng ở tỉnh và mẹ anh là một giáo viên. Chỉ nhìn ngôi biệt thự nằm trong phố tỉnh của anh tôi đã choáng ngợp, nó khác xa với những gì tôi tưởng tượng về cuộc sống giản dị của anh.
Và điều đặc biệt, bố mẹ anh còn khá trẻ, nhất là bố anh. Anh giống bố như khuôn đúc, nét thanh tú trên khuôn mặt, cái miệng, sống mũi cao và phom người cũng chuẩn. Anh giới thiệu tôi với gia đình và đề nghị tôi ở lại chơi vài ngày để nghỉ ngơi. Tôi vui vẻ đồng ý trong sự chào đón của bố mẹ chồng tương lai.
Hạnh phúc dường như đã chào đón tôi thì một sự cố đau lòng ập đến. Không biết công ty anh cần phải giải quyết việc gì đó rất gấp mà anh phải lên Hà Nội sớm. Anh khuyên tôi nên ở lại vì anh nói sẽ quay lại ngay. Anh muốn tôi ở với mẹ anh lâu hơn để có thời gian hiểu mẹ anh và tôi đã không ngần ngại gật đầu đồng ý.
Nhưng tôi đã hối hận vì cái gật đầu đó. Ngay sau hôm anh đi thì mẹ chồng tôi lại bận đi du lịch với trường. Bà bảo, kế hoạch đã sắp sẵn rồi, hai đứa tôi về không thông báo sớm nên bà không hoãn được. Bà lại là thành phần trong ban tổ chức nên bắt buộc bà phải đi. Tôi lại thấp thỏm cố gắng chờ đợi anh.
Đêm ấy, tôi đã cay đắng mất đời con gái cho “bố chồng tương lai”.
Tôi đã linh tính một điều chẳng lành sắp xảy ra với mình nhưng sao chân tôi không bước đi được. Trong căn nhà này như có cái gì đó ghì lấy chân tôi. Đêm hôm đó quả là một đêm kinh hoàng với tôi. Tiếng gõ cửa nhè nhẹ khiến tôi hốt hoảng giật mình nhưng tôi vẫn chạy ra mở cửa xem có việc gì không?
Và thật ngạc nhiên khi đó chính là bố của anh, tôi đã rợn người khi ông cứ lại gần, sau đó ông đóng cửa lại. Tôi ngây thơ nghĩ rằng ông là người tốt và không hề nghĩ đến ý đồ xấu xa kia. Ông khen tôi xinh, khen tôi hấp dẫn, ông lại gần hơn và vuốt tóc tôi.
Tôi bối rối, lo lắng không biết sẽ ứng xử ra sao thì đột nhiên “bố chồng tương lai” đã vồ lấy tôi. Ông ta vùi đầu vào ngực tôi, giật tung cúc áo và liếm láp vùng ngực tròn căng của tôi. Tôi hoảng hốt đẩy ông ra và cố chạy đi. Nhưng chạy chỗ nào, chìa khóa đâu, tôi chạy vòng quanh rồi mệt nhoài sợ hãi và đau đớn. Ông ta quá khỏe để đuổi kịp tôi bế phắt tôi rồi ném tôi lên giường. Ông ta lộ rõ là một con yêu râu xanh thực sự… thế rồi ông cứ thế vằn vò tôi. Ông cởi phắt quần áo rồi mút mát tôi như con thú săn được mồi. Đêm ấy, tôi đã cay đắng mất đời con gái cho “bố chồng tương lai”.
Đêm hôm đó, sau khi “vui vẻ” với tôi xong, ông ta bỏ về phòng bỏ mặc tôi “tơ hơ” ở lại trong sự nhục nhã ê chề… Tôi vơ đống quần áo nhét vào va ly rồi trốn về Hà Nội ngay trong đêm đó.
Về căn phòng trọ, đã gột rửa tất cả mà sao tôi vẫn thấy đau đớn và nhơ nhớp quá! Tôi yêu Minh, yêu con trai của người đàn ông khốn nạn tha hóa kia nhưng tôi đã mất hết rồi. Tôi đã mất cho người mà anh gọi là bố. Tôi đau đớn quá! Tôi sẽ phải ứng xử sao với tình huống này. Tôi sẽ phải làm sao đây? Tôi không muốn mất hạnh phúc này, không muốn mất anh, người con trai tôi yêu thương suốt bao năm qua…
► ĐỪNG QUÊN CHIA SẺ CHO BẠN BÈ CÙNG XEM BÀI VIẾT NÀY (▰˘◡˘▰)