Đau đớn “thánh địa sung sướng” ở Ấn Độ
Nat Purwa là một ngôi làng ở bang Uttar Pradesh của Ấn Độ, nơi này nằm cách tỉnh lị Lucknow chỉ 2 giờ lái xe. Vào mỗi buổi sáng, cảnh người ta thường thấy là có đến hàng tá thiếu nữ trẻ tuổi vận y phục rách rưới đang đứng vẻ như chầu chực dọc theo các tuyến phố đầy bụi đất. Không khó để có thể nhìn thấy những cái bụng ỏng, suy dinh dưỡng của những đứa con họ. Chẳng mấy chốc lũ trẻ biến mất vào các cánh đồng, xua đuổi bầy gia súc đi lạc. Giống như các ngôi làng khác xung quanh đây, làng Nat Purwa, mại dâm đã trở thành một nghề mang tính chất “cha truyền con nối”, được truyền từ thế hệ phụ nữ này sang thế hệ phụ nữ khác, cứ đời nối đời, người mẹ sau khi hết “date” sẽ “chân truyền” nghề cho chính các con gái của mình. Khi Chandralekha được 15 tuổi, bà bước chân vào “làm nghề” như bao cô gái khác trong làng. Trên hãng tin AL Jazeera, Chandralekha giải thích về cái nghề mà bà đang dấn bước nghe có vẻ ngây thơ và cay đắng rằng: “Bà ngoại tôi nói: Cả cái làng này đều hành nghề mại dâm. Liệu có khác biệt gì khi cháu hòa nhập vào cái thế giới này? Chính bà ngoại đã dắt tay tôi từ những ngày đầu chập chững hành nghề”.
Với khuôn mặt chằng chịt vết nhăn của người phụ nữ ở độ tuổi 50, Chandralekha thấm thía trần tình về cuộc đời khổ ải của bà: “Đời tôi là một bộ phim dài tập buồn tủi và day dứt. Tôi đã “qua đêm” với lần lượt 6 người đàn ông trong lần “thử nghiệm” buổi đầu. Hàng ngàn người đàn ông đã đến với chỉ một người phụ nữ. Ngay từ lúc bắt đầu hành nghề, tôi đã cảm thấy nhục nhã khi bị xem là món đồ giải trí trong tay những khách làng chơi lắm tiền. Nhưng tôi không thể bỏ nghề được, cái dạ dày sôi lên vì đói đã níu kéo tôi buộc phải tiếp tục hành nghề”. Nhưng rồi chịu không thấu khi nhiều lần bị lạm dụng tình dục, Chandralekha đã quyết định đoạn tuyệt cái nghề mà bà đã dấn thân suốt nhiều năm qua. Người đàn bà bất hạnh nói: “Tôi nhận ra rằng với cánh đàn ông, tôi chỉ là thứ đồ giải trí tầm thường, cốt chỉ để thỏa mãn dục vọng của họ, hoàn toàn không có bất kì sự tôn trọng nào cả. Con điếm thì luôn là một con điếm”. Trong suốt nhiều thập kỉ, những phụ nữ trong cộng đồng Nat đã sống một cuộc đời chịu quá nhiều thiệt thòi. Trước khi mại dâm được xem là môt nghề và được xem như là một tiêu chuẩn hành nghề “bằng vốn tự có” để kiếm miếng cơm, trong cộng đồng Nat đã có lịch sử là những người làm nghề mua vui, giải trí cho xã hội, và một số người vẫn tiếp tục giữ vững truyền thống này như Chandralekha và hàng ngàn phụ nữ khác từ ngôi làng Nat Purwa, một nhánh dân cư thuộc cộng đồng dân cư Nat.
Nhưng tôi không thể bỏ nghề được, cái dạ dày sôi lên vì đói đã níu kéo tôi buộc phải tiếp tục hành nghề” (ảnh minh họa)
Một hiện tượng tình dục của Ấn Độ?
Làng Nat Purwa không phải là nơi duy nhất nghề mại dâm truyền thống. Tiến sĩ hàn lâm Anuja Agrawal, người có nhiều năm nghiên cứu về đề tài nhạy cảm này, cho hay rằng thật khó để xác định chính xác có bao nhiêu “làng mại dâm” trên khắp đất nước Ấn Độ. Bà Anuja Agrawal giải thích: “Các “làng sung sướng” phân bố rộng khắp các bang Uttar Pradesh, Madhya Pradesh và Rajasthan. Và giống như cộng đồng Nat, thì những cộng đồng khác như Bedia, Faasi và Banjar cũng hành nghề này. Mại dâm được xem là một chiến lược sống còn trong số các cộng đồng dân cư này”. Bà Anuja Agrawal cho hay rằng tất cả các cộng đồng này đều có chung một sợi dây liên kết: “Họ chia sẻ một quá khứ đặc biệt. Tất cả họ đều là những bộ lạc du mục, những người đã định cư trong các ngôi làng nhỏ”. Trong quyển sách của mình mang tựa đề “Phụ nữ di cư và nghề nghiệp”, bà Anuja Agrawal viết về phụ nữ trong cộng đồng Bedia và “tính hướng” của họ đối với hoạt động mại dâm. Có một “không gian gia đình” cho nghề kiếm ăn này.
Không chỉ phụ nữ mà ngay cả cánh đàn ông cũng tham gia vào hoạt động mại dâm để tăng thêm thu nhập cho gia đình. Không chỉ miền Bắc và miền Trung, mà ngay cả miền Nam Ấn Độ, truyền thống Devadasi vẫn đảm bảo rằng công việc tình dục là nghề nghiệp chính cho các phụ nữ tại những cộng đồng dân cư ở đây. Trong suốt thời kì Tiền thuộc địa, Devadasi thường là các vũ công biểu diễn tại các ngôi đền, những người được cho là đã “kết hôn” với các vị thần trong các ngôi đền. Thế nhưng, sang thời cai trị của người Anh, những vũ công biểu diễn Devadasi bị xem là một hành vi phạm tội, khi các nam giới Devadasi bị cấm biểu diễn thì cánh phụ nữ buộc phải “bán thân” để kiếm miếng ăn cho gia đình. Kể từ đó, nghề tình dục được xem là “nghề truyền thống” tại những cộng đồng dân cư này. Qua nhiều năm, phụ nữ tại các cộng đồng này đã di cư đến các trung tâm đô thị lớn như Delhi, Mumbai, Kolkata và thậm chí khá đông phụ nữ Ấn đã bay sang các đô thị phồn thịnh như Dubai để “hành nghề”.
“Tôi nhận ra rằng với cánh đàn ông, tôi chỉ là thứ đồ giải trí tầm thường, cốt chỉ để thỏa mãn dục vọng của họ, hoàn toàn không có bất kì sự tôn trọng nào cả. Con điếm thì luôn là một con điếm” (ảnh minh họa).
Xóa bỏ sự kì thị về “ngôi làng con hoang”
Chúng tôi trở lại làng Nat Purwa, lũ trẻ đang vô tư nô đùa trên các cánh đồng. Khi được hỏi tên, lũ trẻ chỉ nói được tên gọi do cha mẹ chúng gọi, còn họ thì quên tiệt hoặc ậm ừ bảo chẳng biết. Có lẽ lũ trẻ cũng chẳng biết gì thật. Làng Nat Purwa từ rất lâu rồi bị người ta kì thị gọi bằng cái tên chẳng dễ nghe chút nào: ngôi làng con hoang. Đơn cử như anh Ram Babu, một nhà nghiên cứu đang làm việc cho một tổ chức phi chính phủ ở địa phương gọi là Qũy sự thật Asha, nói rằng mình từng phải đối mặt với nỗi sỉ nhục từ phía xã hội khi Ram Babu ngậm ngùi nói: “Cậu là con của ai? Có phải cậu là con trai của gái điếm? Chắc chắn cậu là một đứa con hoang? Không một ai biết đích xác về cha của đứa trẻ. Đây là những câu hỏi xoáy óc mà hết thảy chúng tôi đều phải đối mặt. Tôi chắc chắn những đứa trẻ như tôi đều bị tổn thương sâu sắc bởi những câu hỏi kiểu đó”.
Mặc dầu vậy, theo quan điểm của Ram Babu thì cách tốt nhất để xóa bỏ “thành kiến con hoang” là phải làm việc năng nổ nhằm hướng tới một tương lai tốt hơn. Trên hãng tin Al Jazzera, Ram Babu nói: “Ít nhất 30% phụ nữ trong làng Nat Purwa vẫn đang hành nghề mại dâm. Nếu bạn muốn thấy được sự tiến bộ rõ rệt, cách tốt nhất là bạn nên cung cấp cho họ một chiếc cần câu cơm. Nếu họ nhận thấy chiếc “cần câu cơm” đó có thể nuôi sống được bản thân thì tất cả sẽ tự động từ bỏ nghề mại dâm. Theo ý tôi, thiếu sót trong khâu tuyên truyền, giáo dục đang làm chậm quá trình đổi mới nhận thức. Đó là một vấn đề lớn ở đây. Khi không có tuyên truyền và giáo dục, tất cả đều có thể sa cơ lỡ bước, lầm đường lạc lối”.
► ĐỪNG QUÊN CHIA SẺ CHO BẠN BÈ CÙNG XEM BÀI VIẾT NÀY (▰˘◡˘▰)