Tôi 28 tuổi, kết hôn được 3 năm, hiện tại vợ chồng ở rất xa nhau gần 2 năm rưỡi. Chồng tôi đang đi lao động nước ngoài, hiện bị ốm rất nặng, đang điều trị ở bên đó một khoảng thời gian khá dài nữa, tôi ở nhà đã ngoại tình. Chúng tôi cưới nhau đã lâu nhưng vẫn chưa có con, tôi ở quê cũng phải đi làm xa gia đình, sống tập thể nhưng ở một mình một phòng. Nghề nghiệp của tôi không cho phép phạm vào sai lầm đó, nhưng tôi đã vô tình rơi vào và đến bây giờ khi đã hơn nửa năm tôi vẫn còn lưu luyến.
Việc xảy ra trong giai đoạn tôi buồn và sốc vì chồng ốm nặng mà không thể gặp hay ở bên chăm sóc, cảm giác hụt hẫng bơ vơ, mất niềm tin bủa vây. Đúng lúc đó anh liên lạc với tôi và thường xuyên tâm sự. Anh hơn tôi 2 tuổi, làm không cùng nghề nhưng công tác cách cơ quan tôi 4 km. Tôi cũng chưa bao giờ gặp mặt hay biết gì về anh trước đó, chúng tôi nói chuyện qua lại, tin nhắn, rồi khoảng một tháng gặp mặt nhau đi uống nước. Cũng vì buồn, cảm thấy thất vọng với cuộc sống cá nhân với chồng mà tôi vô tình ngã vào người ấy.
Tôi biết gần 2 năm không hề có quan hệ tình dục nên khi vô tình đánh mất mình thì những cảm xúc gối chăn bật dậy, tôi biết mình sai, có lỗi với chồng nhưng không sao nén lại được như ban đầu. Tôi để sự thèm khát, bản năng trỗi dậy, sợ và cũng cảm giác mình không phải mình nữa, rất buồn và hoang mang. Tôi kể hết cho chồng nghe về sai lầm của mình, ban đầu anh căm thù, chửi rủa tôi thậm tệ. Càng như vậy tôi lại càng muốn gặp người kia và lại ngoại tình cùng với người đó cho dù thời gian rất ngắn ngủi vì phải đến 2-3 tuần tôi mới gặp anh ta. Những lần gặp gỡ tôi cũng chẳng có ý định ngay từ đầu nhưng anh ta mà gọi rủ đi chơi tôi buồn buồn lại đi.
Tôi thừa nhận với anh ta rằng nếu không bị lôi kéo, tôi không ngờ nghệch để mất sau gần 2 năm gìn giữ, có lẽ tôi sẽ vẫn tiếp tục giữ được. Vì đã ngủ với nhau rồi làm cho tôi cảm giác như bị bung ra tất cả các cảm xúc, không thể khống chế được, tôi gần giống như người bị nghiện, cảm giác mình đang sống lại thời yêu chồng, cũng hò hẹn, cùng nhau trải qua những phút ân ái mặn nồng. Việc đó xảy ra gần Tết, tôi cũng cố gắng chấm dứt trước Tết, nhưng giá như sau sự việc ấy chồng có thể về được thì có lẽ tôi sẽ quên.
Anh vẫn chưa thể về, tôi bứt dứt mà vẫn sống cô đơn trong cảnh xa chồng, có những lúc không thể làm chủ được, tôi và người đó lại liên lạc sau 3 tháng thôi không liên lạc. Tôi cảm giác như đang yêu đúng hơn là ngoại tình vì những lần gặp gỡ đó trời đều đổ mưa, đường về khuya vắng lặng, không gian lãng mạn khiến cho tôi yêu người đó. Gặp 2 lần liên tiếp nhau như vậy tôi lại không gặp nữa, ngưng liên lạc cho đến 5 tháng sau.
Khi công việc của tôi thay đổi phải làm xa hơn, cái cảm giác nhớ người đó lại ùa về. Tôi liên lạc lại và gặp anh ta tiếp 2 lần nữa. Sau lần gặp gỡ thứ 2, chúng tôi thống nhất không liên lạc nữa vì cả hai đều có gia đình mà không ai muốn mất cả. Tôi biết thực sự mình yêu chồng nhưng vì không thể gặp được nên dẫn đến bao nhiêu sự yêu thương đáng lẽ chồng phải được hưởng tôi lại đem đến cho anh ta. Cũng vì cảm giác thấy thiệt thòi cho chồng, thấy chồng đáng lẽ ra phải được hưởng những điều tôi đem lại cho anh ta nên tôi rất hạn chế việc gặp gỡ. Cũng mang tiếng ngoại tình nhưng thời gian gặp gỡ rất ít là vì vậy.
Tôi thừa nhận cũng có tình cảm với người đó chứ không phải không có gì, tôi không trách anh ta đã lôi kéo mà trách bản thân không đủ bản lĩnh để vượt qua khó khăn của mình. Giờ đây tôi trở thành người đàn bà trải qua chuyện chăn gối với hai người đàn ông.
Tôi muốn mình quên đi người đó để chỉ nghĩ về chồng, đợi chồng trở về nhưng đôi lúc vẫn nhớ, muốn ở bên anh ta, thèm khát cảm giác ân ái bên người đàn ông đó dù ngắn ngủi. Nó giống như làm thỏa mãn sự khát khao được thể hiện tình yêu, sự mong muốn và khát vọng tuổi xuân của mình. Khi tôi đang ở vào thời kỳ đẹp nhất của đời người thì chồng lại không ở bên cạnh để chiêm ngưỡng, thưởng thức, để trải nghiệm những gì đẹp nhất của vợ.
Vợ chồng tôi sống với nhau trước hôn nhân gần 4 năm, đến giờ anh chưa bao giờ hết thèm khát vợ, nhưng thật trớ trêu bây giờ lại không thể làm gì được, có ai nhìn vợ phát thèm mà không làm gì được, đó cũng là điều rất buồn đối với chồng tôi. Những lời nói đó của anh khiến tôi cảm thấy xấu hổ vì mình đã không giữ nguyên vẹn tấm thân cho chồng, đã để người đàn ông khác không phải là anh được gần gũi một số lần như vậy.
Tôi suy nghĩ rất nhiều và muốn dẹp bỏ tất cả sự ham muốn bản năng, bỏ qua thứ tình cảm cứ ngỡ như tình yêu với người đàn ông có vợ để toàn tâm toàn ý bên chồng nhưng tôi sợ không làm được. Tôi vẫn sống cô đơn ở nơi làm việc, tiếp tục xa chồng thêm một khoảng thời gian khá dài nữa. Hãy cho tôi lời góp ý chân thành để có thể tự vượt qua được những sai lầm mình đã gây ra.
► ĐỪNG QUÊN CHIA SẺ CHO BẠN BÈ CÙNG XEM BÀI VIẾT NÀY (▰˘◡˘▰)