Bao lâu nay tôi biết, mình phạm phải sai lầm lớn, nhưng tôi vẫn làm như thế vì cái gọi là tình yêu và tình dục. Người ta nói, tình yêu không thể chỉ dừng lại ở những cái nắm tay, những cái ôm hay cái nhìn thấu tim gan, mà tình yêu cần tình dục. Tôi phủ nhận điều đó. Đơn giản vì ngày ấy tôi chưa bao giờ ăn nằm với đàn ông và khi tôi lấy chồng, tôi càng cảm nhận được, tình yêu phải song song với tình dục.
Tôi yêu và cứ lao vào vòng tay chồng bạn.
Nhưng chồng tôi không thể làm tôi thỏa mãn đê mê. Vợ chồng đôi khi còn có những điều ngại ngần với nhau, ví như chuyện đề cập tới những tư thế, cách yêu mới trong quan hệ, tôi thật ngại mở miệng với chồng. Chồng tôi cũng không phải người bạo dạn trong 'chuyện ấy', thế nên, anh thường xuyên chiều vợ, âu yếm vợ giống như việc làm cho xong nghĩa vụ.
Tôi yêu chồng, nhưng tôi cũng yêu người đàn ông ấy. Cuộc gặp gỡ giữa tôi và anh ấy không thường xuyên, chỉ qua người bạn của tôi. Nhưng ánh mắt, cử chỉ của anh đã khiến tôi nhận ra, anh ta cũng thích thú với tôi. Chẳng hiểu sao, bản năng của tôi lại lớn tới thế, tôi yêu và cứ lao vào vòng tay chồng bạn không nghĩ tới hậu quả, tương lai bị phát hiện sẽ ra sao.
Anh nói với tôi: "Vợ anh không thể bằng em, cô ấy hiền quá, nhát quá. Anh cần em làm bạn của anh những lúc anh mệt mỏi, cần thư giãn. Chúng ta cứ giữ quan hệ thế này, chỉ hai ta biết để làm cho nhau cảm thấy hạnh phúc viên mãn, thế thôi. Không ảnh hưởng gì tới gia đình đôi bên em nhé!". Lời đề nghị có chút khiếm nhã nhưng tôi thấy hài lòng, đúng hơn là tôi cảm thấy an toàn khi bên người đàn ông ấy.
Mỗi lần gặp, chúng tôi lại lao vào nhau như con thiêu thân, quấn lấy nhau không cần nghĩ tới bất kì chuyện gì. Khi ấy tôi quên hết mệt mỏi, âu lo và gánh nặng gia đình. Anh cho tôi cảm giác lên thiên đường mà chồng tôi không thể có. Có lẽ, cái anh tìm được ở tôi vợ anh cũng không thể làm thay. Đôi khi tôi thấy khinh bỉ chính bản thân mình, nhưng tôi vẫn không thể dừng lại vì cái thứ gọi là tình dục thực sự có sức hấp dẫn quá lớn, đặc biệt đối với người đàn bà khao khát cháy bỏng yêu thương như tôi.
1 tháng, rồi một tuần, vài ngày… tôi gặp anh liên tiếp, tần suất cũng tăng lên. Chúng tôi cứ vụng trộm như thế mặc dù lo ngay ngáy nếu có người phát hiện.
Tôi yêu chồng, nhưng tôi cũng yêu người đàn ông ấy.
Tôi yêu anh không cần có ngày mai, bởi chúng tôi chưa bao giờ có ý định phá nát gia đình mình. Thế nên, chúng tôi chỉ cần những giây phút sảng khoái bên nhau là đủ. Cuộc tình này giống như một hợp đồng tình dục. Tôi biết vậy nhưng vẫn chấp nhận, vì ngoài trách nhiệm làm vợ, làm mẹ, tôi còn cần những cảm xúc yêu thương của đàn bà. Chồng tôi không thể, tôi tìm tới anh. Chỉ cần thế thô, với tôi vậy là quá đủ. Nhưng lâu dần, tôi như nghiện anh. Nếu không được gặp anh một tuần là tôi cảm thấy người bứt dứt, khó chịu như thiếu thốn thứ gì đó.Bên chồng, tôi cảm thấy mình bất lực, yếu kém, không thể làm gì được. Chồng tôi giống như một người dự bị cho cuộc sống của tôi, còn anh là nhân vật chính. Nếu một ngày nhân vật chính ấy biến mất, không biết tôi có đủ can đảm để đảm nhận vai diễn này tiêp tục không? Tôi sợ vô tình đã tự biến mình thành kẻ nghiện 'chăn gối' và tìm tới những cuộc tình vụng trộm khác. Thú thực là cảm giác 'ăn vụng' có cái gì đó khiến người ta thấy khát khao hơn, cháy bỏng hơn và phải hưởng thụ nhanh như sợ ai đó bắt được, hay sợ họ chạy mất. Thế nên, cuộc tình vụng trộm với anh cũng khiến tôi có những giây phút ấy, và giờ tôi không thể xa được anh.
Tôi đã tự biến mình thành người đàn bà vô liêm sỉ, nhưng dừng lại thế nào, làm sao đây?
► ĐỪNG QUÊN CHIA SẺ CHO BẠN BÈ CÙNG XEM BÀI VIẾT NÀY (▰˘◡˘▰)